Yêu Manga

Truyện Teen
Cung Hoàng Đạo
Suy Ngẫm

Trong đống cảm xúc hoang tàn hậu chia tay, người ta tìm thấy trong đó nỗi đau, nước mắt, có đôi khi là chút nuối tiếc, vấn vương và có cả một thứ mà không phải ai cũng thấy được, đó là yêu thương.


Không phải vì mất nhau mới thấy nhau quan trọng, mà ở cái thời khắc thực sự buông tay nhau, họ sẽ nhận ra rằng, họ đã từng yêu nhiều như thế.



Buông để yêu hay chia tay để kết thúc

Có những tình cảm chỉ xuất hiện lúc đã lạc mất nhau, dẫu nó không thể mang lại hạnh phúc, nhưng nó cho ta thấy rằng, ta - đã - từng - yêu chứ không phải là ngộ nhận cảm xúc. Có chút muộn màng lẫn nuối tiếc nhưng xem mất mát này là bài học để trân trọng tình cảm sau còn hơn là chỉ thu về đau đớn rồi lại mang trái tim chi chít vết thương cho mối tình sau đó.

Nhiều năm sau nữa, những người đã - từng yêu nhau, khi vô tình giáp mặt, họ sẽ mỉm cười chào nhau hay bơ đi như chưa từng quen biết? Những người đã thực sự quên được nhau, họ sẽ chào nhau bằng nụ cười không gợn chút đắn đo. Chỉ có những kẻ qua thời gian vẫn ôm hoài nỗi nhớ, giữ hoài kỉ niệm và chật vật giữa không gian quá khứ - hiện tại mới lướt qua nhau như cơn gió vô tình.

Khi trái tim còn co bóp làm nhiệm vụ xóa nhòa nỗi đau và đón nhận yêu thương thì nên nắm lấy cơ hội, đừng để nó hóa đá mới biết mình cần quên. Rồi một ngày khi ngoái đầu nhìn lại, quá khứ kia liệu có khiến ta vui? Dẫu đâu đó trong dĩ vãng xa xôi, ta từng khóc, từng đau từng nuối tiếc nhưng để chạm phải những cung bậc cảm xúc tồi tệ đó hẳn ta đã trải qua những giờ phút vui tươi.

Vì thế, qua rồi, nhìn lại, đừng chăm chăm vào lầm lỗi mà cứ nhìn vào những điều hạnh phúc, mỉm cười với nó rồi tiến về tương lai. Đã cho mình can đảm để nhìn lại, sao lại còn dành cơ hội đó cho niềm đau.

Thế đấy!

Có người bước qua đau thương lại càng thêm mạnh mẽ, cũng có kẻ sau một lần chia tay đã tự giết chính mình. Có người sau khi kết thúc một mối tình đã tìm cho mình vị trí cân bằng để cảm xúc lại hoạt động trong tương lai, còn có kẻ thì mãi nhiều năm sau đó vẫn ôm hoài vết thương và bao biện cho mình bằng tấm bảng "tôi không tin tình yêu". Đó là kết quả của chia ly, người mạnh mẽ buông tay để học cách yêu thương, kẻ yếu đuối chỉ biết rằng, mất nhau là kết thúc tất cả.

Chẳng phải vô cớ mà người ta hay khuyên rằng: "Đừng xem ai đó là tất cả vì khi họ quay đi cả thế giới của bạn sẽ sụp đổ đấy". Cuộc đời này trớ trêu lắm, người đến người đi, tình đến tình tan chỉ nhanh tựa chớp mắt vì thế đừng vì phút thăm hoa của cảm xúc mà đã vội trao ai đó cả con tim. Hãy coi bản thân mình là tất cả, không yêu được chính mình thì yêu thương người khác chỉ là trò vô nghĩa mà thôi.

Yêu thương bản thân, trân trọng hiện tại, gác lại quá khứ, tìm bến bình yên để lòng mình hạnh phúc, đó là những điều cần làm để cuộc đời không vô nghĩa khi mất đi.


Mẹ à (giọng nó đong đỏng) Bạn con toàn mua đồ hiệu mặc ko đấy, 1 cái quần của nó đôi khi bằng cả chiếc xe máy con đang đi… con xin mẹ đấy… cho con tiền mua vài bộ đi..tết đến nơi rồi mà mẹ xem con xấu xí quê mùa chưa nè …

- Nhưng trong tủ con còn vài bộ, vẫn còn mới lắm mà…

- Trời… mẹ nói mấy bộ đó hả, toàn hàng đổ đóng, vài chục ngàn 1 cái, tại mẹ mua cho con thôi chứ không đời nào con mua.

- Nhưng bây giờ làm sao mẹ có 5 triệu cho con bây giờ, nhà mình ngèo quá mà,con xem tết sắp đến rồi mà nhà mình có sắm sửa gì được đâu, nay con lại xin thêm 1 khoản tiền lớn như vậy.

- Mẹ ơi, cái nhà mình có vác ra đường đc không, còn cái mặt con này, con phải gặp lũ bạn hằng ngày đấy, mặc đồ như con quê chết đi được.

- Nhưng mẹ thật sự ko có tiền!!!

- Con không biết nếu mẹ ko cho con thì con pỏ nhà đi, tự con đi tìm lấy vậy, con cũng chán sống ở ngôi nhà mục nát này lắm rồi!

- Mẹ… thôi được rồi con cho mẹ 1 tuần đc ko ?

- Vậy thì 1 tuần vậy… hừ

Nó bỏ đi mẹ nó ngồi thở dài sau cuộc nói chuyện, những vết nhăn trên trán nay lại hiện rõ hơn, bà ngoái nhìn lên bàn thờ nơi có tấm hình chồng vẫn đang dỏi mắt theo bà, bà khóc, bà trách sao ông ra đi quá sớm, để lại pà vs những lo toan, bà trách sao ông ko ở lại để cùng bà san sẻ những niềm vui, giờ đây cái gánh nặng trên vai bà lại được tăng lên, thằng kon trai đang tuổi lớn lại ko muốn thua sút bạn bè, bà phải làm sao đây khi trong nhà kòn ko có được 1 đôi đũa lành lặn, cái ngèo nó đeo đuổi bà bao năm nay giờ vẫn chưa buông tha. Bà lặng lẽ cúi mặt nước mắt chảy dài.

Vóc dáng bà nhỏ nhắn, lom khom để rửa từng cái bát cho nhà hàng, bà làm liên tục, không 1 phút ngỉ ngơi, bà chỉ bk làm càng nhiều thì sẽ có càng nhiều tiền, bà nhận thêm phần việc đan giỏ len của cô hàng xóm để kiếm thêm vài đồng vào buổi tối, bà ít ăn hơn, bà chỉ bk làm và làm.

Có lẽ giây phút mà bà rời khỏi công việc là lúc đi hâm nóng đồ ăn cho nó, bà lo cho nó từng miếng cơm, sợ thức ăn không đủ nóng sẽ làm nó khó nuốt, sợ cái bổn phận làm mẹ chưa tròn vs con, bà lo lắng nhiều điều, việc nó đi sớm về trễ cũng làm bà đau đáu, mắt bà càng ngày càng xâu húp, tưởng chừng như không thể nhìn thất đôi mắt luôn u buồn nữa.

- Lại là trứng a`… hôm qua trứng luộc hôm nay trứng chiên, hôm qua canh bí hơm nay canh bầu. Mẹ à… mẹ có hâm nóng mấy món này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì con cũng chẳng thể nào nuốt trôi, sao mẹ dè xẽn thế… mẹ xài thoáng 1 chút nữa có đc ko.

- Mẹ… mẹ…

- Ngày mai con không muốn thấy mấy món trứng này nữa đâu… mẹ hiểu con nói gì rồi đó

Với bà nó còn hơn cả 1 đứa con, dường như nó là 1 trách nhiệm, 1 bổn phận mà bà phải luôn hoàn thành, đã biết làm thế nó sẽ càng hư, sẽ càng ngổ ngáo, nhưng vì bà quáthương con nên bà đành cam chịu.

Lời ra tiếng vào nói bà là người nhu nhược, ngu ngốc, nhưng nào có ai biết đc tấm lòng của 1 người mẹ cao cả như thế nào

- Xem như vậy mẹ cũng còn thương con, hơm nay có thịt và canh rau, khá hơn hôm qua nhưng sao canh ít vậy

- À… hồi nãy mẹ hơi đói nên ăn trước rồi, phần đó là của con.

Để ngoài tai những lời bà đang giải thích nó cho miếng thịt vào miệng nhai ngấu ngiến, bà nhìn nó ăn mà nước mắt bà trào, bà quay mặt đi, lặng lẽ không 1 tiếng động. Bà lại tiếp túc trở lại với công việc của mình.

Đôi bàn tay nhám nhụi ấy bây giờ lại thêm những vết kim đâm vào, những lần như thế bà lại khẽ giật mình và cho ngón tay vào miệng ngậm, bà sợ cái đau làm bà la toáng lên làm nó thức giấc, những giây phút ấy đôi mắt bà ngồi với ngọn đèn dầu le lói, nhìn chiếc bóng của mình chảy dài trên tường bà trò chuyện với chiếc bóng ấy bằng những dòng sn~, bằng những cái rung ở bờ môi, bằng những giọt nước mắt căng tràn.

Bà trách cho thân phận quá nghèo, không thể lo cho đứa con trai được bữa cơm no trọn vẹn, bà trách sao mình vô dụng không thể cho con mình 1 chiếc áo đủ ấm, những lúc ấy chỉ có bà cô độc, bà không biết chia sẽ cùng ai, rồi bà sợ những cơn gió đầu xuân thổi qua làm nó lạnh run, bà sợ những cơn mưa lạnh làm nó thức rất vì những lỗ hỏng trên mái nhà và bà sợ, sợ 1 ngày nó sẽ bỏ bà ra đi, sợ cái cảnh không được nhìn thấy gương mặt thương yêu của nó, bà bấu chặt lòng ngực mà khóc.

- Mẹ làm gì thế sao chưa ngủ. Giọng nó chợt vang lên trong đêm

- à… mẹ…

- Mẹ ăn cơm à?

- Uhm. Làm muộn quá nên mẹ hơi đói.

- Trời ạ, nhà đã nghèo mà mẹ còn ăn 2, 3 lần như thế gạo nào mà chịu nổi.

- Mẹ chỉ ăn phần cơm thừa ở nhà hàng để lại thôi con yên tâm.

- Mà mẹ ăn với gì vậy, không thấy đồ ăn, chỉ thấy bát nước thế này?
- À tại mẹ đói quá, nhờ chén nước lọc này thay canh để dễ nuốt hơn đó mà, con đi ngủ đi mẹ ăn sắp xong rồi!

Càng gần đến ngày hẹn với nó bà càng căng sức ra, bà có gắng gượng đôi mắt yếu ớt của mình lên để chóng lại cái mệt mỏi, bà cố gắng làm cho xong hết cái giỏ này đến cái giỏ khác, cứ thế cho đến gà gáy bà mới chợp mắt được 1 chút thì pà lại phải dậy đi, cái mệt mỏi của ngày hôm nay qua lại được cộng dồn cho ngày hôm sau, bà cố gắng quên đi tình cảm, đôi lần bà quá yếu , chỉ biết há thật to cổ họng ra lấy sức.

- Hôm nay đúng 1 tuần rồi đấy, mẹ có tiền cho con chưa?

- Mẹ có rồi nhưng con phải xài cho thật đúng.

- Mẹ lôi thôi quá, mà mẹ cũng hay thật đấy, 1 tuần đã kiếm đc 5 triệu

- Đó là số tiền mẹ giành dụm cho tết này và số tiền những ngày qua mẹ đi làm có được, chỉ mong con biết quý trọng nó.

- Trời, thôi mẹ đừng giáo huấn nữa, tiền của con đâu?

- Đây, con cầm lấy!!! ( tay bà mẹ dè dặt)

- Sao toàn tiền lẻ thế… mà thôi cũng được, con đi đây.

Bà đổ khụy khi nó chưa kịp ra khỏi nhà.

- Này mẹ sao thế, không lẽ mẹ không muốn cho con tiền mà phải giả bệnh thế à, vậy thì giờ mẹ giữ lại đi con không cần nữa.

- À không (bà nói bằng giọng run run), mẹ đau bụng xíu thôi lát nó hết à, không sao đâu con yên tâm (tay bà ghì chặt bụng, miệng bấm thật chắc vào môi)

Nó quay đi với số tiền trên tay.

- Mẹ à, số tiền này con chỉ mua đc 2 bộ thôi đấy mẹ lo cố mà kiếm thêm 1 ít.

Không có tiếng bà phản hồi như mọi ngày, im phăng phắc…

- Mẹ à… kon đói rồi mẹ dọn cơm cho con ăn đi.

Vẫn thế… vẫn im lặng…

- Mẹ…mẹ sao thế này?

Nó la toáng lên khi thấy bà nằm dưới nền đất, môi tím tái khuôn mặt trắng bệch, cái lành lạnh đang dần thoát ra khỏi người bà, nó thất thần, bế sốc bà dậy chạy vội vào bệnh viện

- Cậu có bao giờ thấy muỗi trong bao tử chưa?( lời bác sĩ nói vs nó)

- Ý ông là sao tôi không hiểu??

- Tôi tìm thấy trong bụng mẹ cậu 1 hỗn hợp gồm cơm khô và nước mưa, kèm theo đó là rất nhiều muỗi và lăng quăng, có lẽ bà ăn cơm khô trong suốt thời gian dài làm loét bao tử, còn nước mưa kia có lẽ bà uống để dễ trôi cơm nhưng vô tình làm nhiễm trùng đoạn bao tử bị loét.

Nó đổ gục…

- Tôi thắc mắc tại sao bà không dùng nước sạch mà lại dùng nước mưa cùng cơm??

- Ông nhiều chuyện quá, tôi muốn biết mẹ tôi thế nào rồi?

Nó túm cổ áo ông bác sĩ

- Rất tiếc, nếu mẹ cậu được đưa vào đây sớm hơn, hoặc bà đủ sức khỏe để chống lại cơn đau đó thì mọi chuyện đã khác. Tôi xin lỗi.

Nó chết lặng, ông bác sĩ rời đi nhưng mang theo thứ quý báu nhất trần đời của nó, nó chỉ biết lặng im cho những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi, những giọt nước mắt vô vị.

Giờ thì nó đã hiểu, bà nấu ít phần canh là để giành thêm ít tiền cho nó và cả bát nước mưa kia nữa. Sao nó không nhận ra sớm hơn, sao nó không quay lại đỡ bà khi bà gục ngã, sao nó lại bỏ đi để bây giờ nó quay về thì bà đã ra đi mãi mãi, sao nó không nhận ra bà đang yếu đi từng ngày vì nó.

Bật khóc trong im lặng, nó ôm chặt bộ đồ nó vừa mua, bộ quần áo mới được mua… bằng chính mạng sống của bà!!!!!!!

Chòm sao nào luôn xuất hiện trong dáng vẻ nhiệt huyết khi làm việc, nhưng đồng thời cũng rất dễ "bốc hỏa" vì chính nguồn năng lượng đó?


@P/S: Càng ở cuối thì càng .. lười, nhưng vì thế nên luôn đối diện mọi thứ với thái độ từ tốn, chậm rãi, kiểu .. sao cũng được.

Song Ngư

Ma Kết

Bạch Dương

Xử Nữ

Nhân Mã

Bọ Cạp

Bảo Bình

Song Tử

Sư Tử

Thiên Bình

Cự Giải

Kim Ngưu


[Sao nữ nào lấy chồng rồi hay bắt nạt ông xã]


Quán quân: Bạch Dương

Á quân: Xử Nữ

Quý quân: Thiên Yết

Hạng 4: Song Tử

Hạng 5: Cự Giải

Hạng 6: Sư Tử

Hạng 7: Thủy Bình

Hạng 8: Thiên Bình

Hạng 9: Ma Kết

Hạng 10: Nhân Mã

Hạng 11: Kim Ngưu

Hạng 12: Song Ngư


[12 sao ai cá tính mạnh mẽ nhất?]


Bạch Dương: ★★★★

Kim ngưu: ★

Song Tử: ★★★★★

Cự Giải: ★★

Sư Tử: ★★★

Xử Nữ: ★★

Thiên Bình: ★

Thiên Yết: ★★

Nhân Mã: ★★★★

Ma Kết: ★

Thủy Bình: ★★★★★★

Song Ngư: ★★


[ Tác dụng phụ sau khi thất tình của 12 chòm sao ]


Bạch Dương : rất hay nổi nóng , ăn uống nhiều hơn xưa

Kim Ngưu : không còn ngây thơ như xưa , càng trân trọng người trước mắt hơn

Song Tử : thay đổi tính tình, khép kín hơn (1 chút thôi)

Cự Giải : đi đâu cũng thấy hình ảnh của người ấy

Sư Tử : giảm cân làm đẹp bản thân lại

Xử Nữ : sống lý trí hơn

Thiên Bình : có những lúc chỉ muốn xa rời tất cả mọi người 1 thời gian

Thiên Yết : cứ nhìn thấy người ấy là tim nhói lên dù vẫn có thể mặt lạnh

Nhân Mã : nhìn thấu được nhiều chuyện hơn

Ma Kết : tự rút ra được nhiều kinh nghiệm hơn xưa

Bảo Bình : không muốn chạm mặt mối tình ấy

Song Ngư : chỉ ôm đau thương trong khoảng thời gian ngắn mà thôi .


[Chòm sao thích người yêu có độ khiêu chiến cao (nói cách khác là thích người khó tán)]


Hạng 1: Song Ngư (không ai không dám tán)

Hạng 2: Bạch Dương ( càng khó càng có tính khiêu chiến)

Hạng 3: Kim Ngưu ( rất kiên nhẫn)

Hạng 4: Thiên Yết ( không tin mình không làm được)

Hạng 5: Nhân Mã ( sở thích đặc biệt dzậy đó)


[12 chòm sao có thể trở thành quý nhân của bạn khi nào?]


Bạch Dương: Khi bạn thiếu dũng khí


Kim Ngưu: Khi bạn quản lí tài sản, tiền bạc


Song Tử: Khi bạn gặp phải khó khăn hay bế tắc


Cự Giải: Khi bạn bề bộn lo toan mà không ai giúp đỡ


Sư Tử: Khi bạn bị kẻ khác bắt nạt


Xử Nữ: Khi bạn cần 1 quân sư đắc lực


Thiên Bình: Khi bạn bị người khác hiểu nhầm


Thiên Yết: Khi bạn cần đánh thức tiềm năng của bản thân


Nhân Mã: Khi bạn cảm thấy mất phương hướng


Ma Kết: Khi bạn cần ai đó giúp 1 tay


Bảo Bình: Khi bạn mất đi lí trí


Song Ngư: Khi bạn cần sự an ủi


[Top 6 chòm sao "Sâu Việc" (Chăm Chỉ, Nghiện Làm Việc, Đặt Công Việc Lên Hàng Đầu)]


Quán quân: Ma Kết

Á quân: Thiên Yết

Quý quân: Kim Ngưu

Hạng 4: Xử Nữ

Hạng 5: Song Tử

Hạng 6: Sư Tử


-  Phần nhiều sở hữu nét đẹp tự nhiên, không phụ thuộc vào trang điểm.        

-  Ngoại hình toát lên sự trẻ trung, năng động (còn nếu không thì có lẽ bạn là mã mã lạc bầy và nên tập thể dục nhiều hơn)

-  Nữ nhân mã có thể không nói những câu bạn muốn nghe nhưng đó là những lời thẳng thắn

-  Nữ nhân mã khó làm trọn vẹn một cái gì đó =.=!

-  Đi tiên phong nhưng không phải là người kết thúc

-  Tính tình có lúc trở nên kì quặc

-  Không để bụng chuyện gì lâu

-  Trong tình cảm, họ thích được chia sẻ chân thành chứ không phải ra lệnh như “em phải làm cái này cái nọ”

-  Tính tốt: lac quan số 1 địa cầu tự lập, tự chủ

-  Nội trợ, sạch sẽ ở mức tương đối

-  Trong tình cảm họ còn rất mơ hồ, nhiều khi tưởng yêu là thích nên hãy tạo cơ hội cho cô ấy

-  Thông minh nhưng nhiều khi cãi bướng chuyện một đằng lí sự một nẻo

-  Chơi được cả con trai, con gái… đôi khi có vẻ nam tính nhưng bên trong vẫn là sự mềm mại đáng yêu của con gái

-  Có thể chơi với bất cứ ai nhưng nếu phát hiện chút gì giả tạo họ sẽ nói ngay với bạn và lượn đi luôn

-  Hậu đậu và hơi cả tin tính tình hấp tấp “nhanh nhảu đoảng”

-  Có sự giản dị nhưng tiềm ẩn bên trong vẫn có nhu cầu về sự sang trọng (ăn ngon, ở chỗ tốt :”>)

-  Không xác định giá trị chính xác của vật chất, vì vậy nếu họ yêu ai thì ít khi vì gia cảnh hay tiền bạc lắm ^^ hãy quí trọng 1 nhân mã

-  Đừng nên bắt Nhân Mã lựa chọn bạn hoặc niềm đam mê của họ bạn có thể là vật hy sinh

-  Cảm xúc của Nhân mã nữ như đom đóm, lúc chớp lúc tắt nên rất khó nắm bắt. Bạn đừng nghĩ cô ấy đơn giản mà không chú ý đến những điều nhỏ nhặt

-  Một người vợ Nhân Mã sẽ luôn mang lại tiếng cười cho gia đình, yêu trẻ con, vừa là mẹ vừa là bạn với chúng có khi con nít hơn cả con của mình

Tình yêu là gì mà ai cũng phải kiếm tìm mãi thế, nó có ngọt không, hay là đắng ngắt nhỉ? Thật là lạ, hàng ngày hàng giờ, thế gian vẫn cứ yêu nhau như thế.

Người ta khóc cười vì nó, rồi đến lúc chia tay lại đau đớn kêu gào đến thương, vậy mà ai cũng cứ thích yêu.
Em, sao em không thử yêu đi một lần?

Thử yêu lấy một ai đó, để được sẻ chia những chuyện buồn vui trong cuộc sống, được nũng nịu cưng chiều như một đứa trẻ. Để một người xa lạ tập bước vào cuộc sống của em, được cùng em song hành trên con đường đây hoa nắng. Để em xem cái cảm giác “tim đập, chân run, tay lẩy bẩy” nó như thế nào mà thiên hạ cứ đồn thổi nghe ghê gớm lắm. Chắc chắn sẽ phải học cách kìm nén cảm xúc của chính bản thân, em có thể vui cười cả ngày, nhưng lại lã chã nước mắt chỉ vì một câu bông đùa của người-đặc-biệt ấy.

Thử yêu lấy một ai đó, để một đứa con gái chúa vụng về là em nay lại lóng ngóng ngồi đan khăn, móc mũ len từ những đường cơ bản nhất. Em sẽ cùng cô bạn tìm đến cửa hàng đan móc, tỉ mẩn từng mối len một, chầm chậm, nhè nhẹ, cho cả tâm tình cuộn thật chặt, thật khéo. Đôi khi hát vu vơ rồi tự cười khúc khích e thẹn một mình. Đôi mắt em luôn hấp háy một niềm vui gì chẳng thốt thành tên.



Thử yêu lấy một ai đó, để những chiều đông, cùng anh, dạo phố. Nắm tay nhau cùng đi mua sách, ngồi cà phê một góc quán quen, nếm cái vị gió mùa về len lỏi từng kẽ tay một. Để em được siết chặt, ấm áp, ngọt đến say mê. Và tối tối đợi chờ những tin nhắn yêu thương, những cuộc gọi kết vội, những nụ hôn bất chợt, thật nồng, thật sâu.

Cứ đi đi em, đi vì ngày mai có nắng. Vì yêu thương của tương lai đang vẫy gọi, của thực tại mơ hồ em vẫn chưa biết bước về đâu. Dưới chân cầu vồng, hạnh phúc sẽ dang rộng vòng tay mà ôm lấy em, vỗ về an ủi. Tình yêu đâu phải là cho vay rồi trả, đâu phải cứ vẽ ra thế nào nó sẽ đi đúng đường như thế đâu. Chúng ta đến với yêu thương, không phải để tìm một người hoàn hảo, mà là để học cách xem một người không hoàn hảo một cách hoàn hảo.


Trong cuộc đời này, nếu em không tự nắm lấy cho mình một người để yêu, thì bàn tay ấy sẽ được một một bàn tay khác nắm lấy. Con đường hạnh phúc luôn mở lối cho tất cả, chỉ khác là liệu em có biết nhận lấy món quà ban tặng em không. Hãy tự viết nên bản tình ca của chính em, đừng e ngại. Vì dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của em rồi.

Em cũng sẽ chọn buông tay, cho người xuôi theo một duyên tình mới.

Có một ngày mà em ngồi ngẩn ngơ nghĩ về chuyện tình yêu của mình, khi em cố níu còn một người cố tránh xa. Có một ngày em cố gắng ngoan để rèm mi không ướt nước, cố gượng cười để làm yên lành một ai đó vốn quen thuộc bỗng trở thành xa lạ. Có một ngày, có một ngày buồn lắm, là một ngày như thế… em đi!

Em gói ghém hành trang là chuỗi ngày yêu êm đềm chỉ còn thuộc về quá khứ. Quá khứ vốn mong manh đã sớm trở nên tàn lụi. Ngày ấy mình yêu nhau, êm đềm dịu ngọt, ngày ấy bên cạnh em là một chàng trai ấm áp và tin cẩn. Ngày ấy bỗng xa xôi…

Em kéo lê những lời hứa từ ngày này sang tháng khác, như kéo theo một va li nặng trịch cho hành trình tìm quên của mình. Rồi em sẽ gặp lại đâu đó những lời hứa cũ, như gió thoảng mây bay, như một người từng kề bên trong bức tranh rêu phong màu kỉ niệm. Những lời hứa cũng mỏng tang, như chuyện tình rơi vỡ, vào một ngày trời không xanh nắng cũng chẳng còn vương.





Em vun tay ủ ấm một mầm hy vọng mới, về một chuyện tình khác không còn lưu bóng một người lạ từng yêu. Em ru ngủ mối tình trở nên xa xôi hoang hoải, không cho phép mình mệt nhoài bởi những nhớ thương trao gửi chỉ một chiều. Ngày mầm xanh lớn dần, ngày chuyện tình mình nứt vỡ, con tim em cũng bung ra trăm ngàn cảm xúc. Ngày ấy không còn xa, ngày ấy sẽ sớm thôi, phải không anh?

Em biết sẽ là ngốc nghếch và dại dột khi mãi tôn thờ một thứ tình cảm không rõ riêng chung. Mặc dù duyên hạnh ngộ giữa đôi người một ngả là điều đáng trân quý, nhưng cũng chẳng là gì khi đối phương mãi dùng dằng đi ở. Em chọn buông tay như chọn một vết cứa buồn, vết cứa không sâu, chỉ mảnh và đau khẽ. Rồi em sẽ ổn cả thôi!

Những ngày lặng trôi không còn tin nhắn hay cuộc gọi hỏi han ân cần như trước, không còn những hẹn hò e ấp thuở ban sơ, em biết rằng tình đã nhạt và duyên không còn thắm. Em cũng sẽ chọn buông tay, cho người xuôi theo một duyên tình mới.

Chỉ là… những ngày này em có buồn một chút, có thương một chút, có nhớ nhung và có cả giận hờn. Em tiếc nuối những mảnh vỡ từ mối quan hệ mà em đã cố sức thật lòng, chân thành và say đắm. Em tiếc nuối một người em từng chọn lựa, một người vẫn nhủ rằng mạnh mẽ nắm tay em. Cho nên, đừng phiền lòng khi thấy em còn mãi đứng đây ngóng trông và chờ đợi. Em sẽ đi, một khi quyết ra đi sẽ tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, anh đừng lo!

Rồi sẽ có một ngày… em không đủ đau lòng để níu…

Rồi sẽ có một ngày… em nhận ra đã đến lúc mình nên buông…


Rồi sẽ có một ngày… em đi!

Em giật mình. Lâu rồi không ai gọi tên em...Dường như cuộc sống bây giờ người ta ít gọi tên nhau lắm. Có những khi em tự hoài nghi, không biết nhưng người đang đối thoại với mình, cười với mình, thậm chí cả những người ghét mình, giận mình, họ có còn nhớ tên của mình không...
***
Em đứng đợi anh. Không rõ là bao lâu. Nhưng mưa lúc nào em cũng không biết. Em không mang theo ô, cũng chẳng cầm theo điện thoại vì nó đã hết sạch pin từ trưa, mà nhà lại bị mất điện nên không sạc được. Em cứ đứng ở chỗ đã hẹn anh từ tối qua, không trú mưa đâu cả, đứng nguyên ở tán cây bằng lăng, sợ anh tới lại mất công tìm em.

Mưa vừa ngớt. Anh xịch xe trước mặt. Em giật mình ngẩng lên và cười như được lập trình sẵn. Câu đầu tiên của anh – em cứ tưởng là một lời xin lỗi tới muộn. Nhưng không, mặt anh cau có, xuống xe xoa cái đầu hơi ươn ướt nước của em:
- Ngốc nghếch này! Em đứng đây cả lúc mưa à?
- Vâng!
- Em mà ốm nữa là anh chết luôn đấy! Em nhìn anh. Lại cười. Em nghĩ, chắc những người quan tâm tới em đều nói như anh thế này cả thôi! Thật ấm áp!
- Anh gọi điện thoại cho em mà không được. Xe anh nổ lốp giữa đường phải đi vá. Khổ thân em!- Không sao... Giờ mình đi đâu?
- Về nhà!- Hả?
- Em ướt như thế không đi chơi được đâu!
- Ướt một chút thôi. Cứ đi đi, trên đường đi tự nó khô.
- Không!
- Có!
- Không!
- Em-nói-có-là-có!Anh đèo em đi.
Trên đường đi cứ cằn nhằn gì đó em nghe chẳng rõ nữa. Vì em còn mải để ý một cái xe tải chở lợn đi đằng trước. Có một con cứ ngóc đầu, ngóc mõm ra khỏi lưới bao quanh xe. Trông tội nghiệp hết sức.
- Anh ơi! Cứu con lợn kia đi!
- Sao mặt nó buồn thế nhỉ!
- Anh cũng cảm thấy thế à?
- Ừ... Nhưng mà anh không cứu được nó đâu. Anh cứu được mỗi con heo ngồi sau xe anh thôi! Mà không biết có cứu được không...- Sao lại thế?
- Vì con heo này cứ buồn buồn suốt từ lúc anh cứu tới giờ. Có khi phải trả nó lại...
- Haha. Anh láu cá kinh khủng ý nhé!
Anh đưa em tới cà phê Tara. Gọi cho em một cái pizza hoa quả và một cốc mãng cầu dầm. Em ngạc nhiên vì tại sao anh vẫn nhớ gu ăn uống của em thế dù hình như đã hơn nửa năm rồi anh với em không đi chơi cùng nhau! Nhưng chưa kịp hỏi anh, thì quán mở Chênh Vênh của Lê Cát Trọng Lý, đâm ra em bị chìm vào cảm giác trống rỗng. Tiếng lanh canh của thìa chạm vào cốc cà phê đá anh đang khuấy lẫn vào tiếng guitar buồn làm em thấy mình không ngon miệng lắm!
- Lần nào nghe bài này em cũng thấy chênh vênh theo!
- Em nhạy cảm lắm! Anh nghi ngờ những lúc như thế có động đất đấy!
- Bó tay! Mà... anh có thấy chán khi phải chơi với một đứa nhạy cảm như em không?- Không! À, hình như là thích chứ không chán đâu!
Bên ngoài bắt đầu quang mây. Đường khô từ bao giờ. Không gian dịu nhẹ và hiền lành lạ kì. Em thích ngồi ở đây, vì quán cà phê này không có cửa kính. Có thể nhìn được ra ngoài trời rất rõ và cảm nhận tiết trời rất nhanh. Em với tay lấy giấy ăn, vô tình sượt qua cái điện thoại của anh để trên bàn. Nó rơi xuống đất đánh cạch một cái làm em kêu lên "A!". Em cắn môi nhìn anh vẻ biết lỗi và cúi ngay xuống nhặt điện thoại lên xem xét tình trạng của nó. Em nghĩ anh sẽ xót lắm, vì cái điện thoại này khá đắt tiền. Nhưng anh vươn người về phía trước cầm tay em, câu đầu tiên anh cất lên là:
- Em có sao không?
Gì cơ? "Em có sao không" á?
Em tưởng mình nghe nhầm. Phải là cái điện thoại có sao không chứ! Anh bị sao vậy?Anh đỡ cái điện thoại từ tay em và chỉ vào mấy chỗ sờn sờn vết sơn làm nó gồ lên những góc cạnh trên đầu điện thoại:
- Đây này. Lần trước anh làm rơi nên nó bị thế này. Nếu sượt tay qua sẽ bị sờn da và khá đau đấy! Da em lại mỏng nữa. Em không sao chứ?
Em bật cười, thấy mũi mình hơi cay cay. Em cũng thấy ngạc nhiên và vui nữa. Em đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp chồng xót của hơn xót vợ, bạn trai xót của hơn xót bạn gái, anh trai xót của hơn xót em mình. Tuần trước thôi, hàng xóm nhà em có cô đi LX va quệt vào một xe khác. May mà cô ấy không xước xát gì to tát. Thế mà về nhà kể lại, thứ đầu tiên anh chồng làm là chạy ngay ra xem cái xe, kêu ầm lên về chỗ sơn bị xước nham nhở.



Em nhìn anh. Anh tiếp tục uống cà phê và đưa mắt nhìn mấy bức tranh mới treo trên tường của quán! Anh vẫn thế! Dù tám năm trôi qua, dù tám năm em chơi thân với anh, nhưng chưa bao giờ em thấy anh giảm bớt sự quan tâm ân cần dành cho em. Những ngày bé mình nằm dài trên căn phòng áp mái nhà anh ngắm cầu vồng. Những khi chơi cầu lông buổi sáng, đi qua những tán cây ướt nước, anh rung cho nước rơi xuống ướt người em. Những khi em buồn anh ở bên yên lặng lắng nghe. Những khi em ốm anh kể truyện cười làm em đỡ mệt bao nhiêu.... Em thấy anh thân thương quá! Chưa bao giờ thấy anh lại gần em đến thế!Gánh hoa rong ai để bên kia đường làm em chú ý. Em đẩy cái ghế lùi ra sau một chút để không vướng cái cột điện che tầm mắt.
Ồ! Hoa cúc vàng, vàng rực cả một góc đường! Em giật mình nhớ ra, thế là trời vào thu rồi đấy! Rồi trời sẽ dịu như thế này, nắng sẽ nhẹ thôi, lá vàng rơi xào xạc đầy đường, hoa vàng người ta chở đi khắp phố. Em sẽ lại đi bộ một mình trên những con đường quen thuộc, hoặc là đi xe máy chầm chậm hít hà không khí mùa thu.
- Anh này, tối hôm kia đang ngủ, tự dưng em dậy...
- Khát nước à?- Không. Em dậy xong ngồi ngơ ngẩn rồi em khóc. Điên thế chứ! Tự dưng lúc ý em cảm thấy cô đơn kinh khủng.
- Sao không gọi điện thoại cho anh?
- Muộn rồi. Mà kể cả sớm hơn thì em cũng không gọi cho ai cả. Vì lúc khóc, em không nói được gì đâu, kể cả câu Alô!...
- Em mệt mỏi gì à?
- Không! Tự dưng em khóc vì thấy cô đơn thôi! Ngớ ngẩn anh nhỉ! À, thực ra thì em cũng thấy ngại ngại, sợ sợ khi gọi cho người khác. Người ta chắc sẽ thấy phiền lắm khi bị nghe than thở lúc nửa đêm.
- Em ấy, lúc nào cũng một mình chịu đựng, lúc nào cũng tự nghĩ sai hết cả thôi! Em làm những người yêu quý em lo lắng lắm!
Em mỉm cười không đáp trả, mắt nhìn vào bức tranh treo trên tường ngay sau lưng anh. Một đứa trẻ con đang ngồi vắt vẻo trên lưng trâu thổi sáo với nền trời màu cam. Tự dưng em nhận ra đã lâu lắm rồi mình không ngắm cảnh hoàng hôn. Em thấy mình sống nhanh quá và mình cũng lười quá!
Mùa thu...bao giờ cũng thế! Nó làm lòng em trùng xuống, nghĩ những điều vẩn vơ, buồn những nỗi buồn không nguyên do, lãng đãng những tâm sự chẳng đầu chẳng cuối! Ngay lúc này đây, không như mùa thu năm ngoài, em không thèm được dựa đầu vào vai chàng trai nào hết, không thèm được khoác tay ai đó đi dưới trời thu, cũng không thèm được ôm thật chặt. Em ngồi đây, bên cạnh em là người anh tốt nhất trên đời, một người lúc nào cũng đem lại cho em cảm giác yên bình, ấm áp.
Em thấy trong mắt anh nhiều điều muốn nói. Em tự cảm thấy thế. Nhưng em lại không hỏi anh, em chi muốn ôm lấy cả gánh hoa cúc vàng rực bên kia đường thôi, rồi chạy tung tăng một mình trên cánh đồng lau lộng gió, mong ước mình được bay lên nhẹ bẫng như những thiên thần.
- Ngày học cấp một em luôn muốn mình là thiên thần.
- Thế à? Anh tưởng em muốn là công chúa?
- Là một thiên thần mang hạnh phúc và niềm vui đến cho người khác. Nhưng lớn rồi em biết mình sẽ chẳng trở thành một thiên thần được...
- Sao?
- Vì em chỉ mang tới lo âu và mệt mỏi cho người khác thôi!
- Tại sao lúc nào em cũng nói thế?
- Đó là sự thật mà... Làm gì có một thiên thần nào lại thế đâu anh!
- Không gọi là thiên thần. Nhưng em được gọi là thiên thần đặc biệt. Thật đấy! Một thiên thần đặc biệt đến nỗi cả quỷ sứ cũng muốn được ở bên để che chở.
Anh đưa em ra cánh đồng hoa – nơi vài năm trước em, anh và lũ hàng xóm hay tới chụp ảnh. Trời tối. Ánh đèn từ xa hắt lại không đủ sáng để nhìn rõ cảnh vật. Những đám cây đua nhau vươn mình lay động trên nền trời xanh đen, như bức tranh của một đứa trẻ mới tập vẽ. Sao kim sáng lóe một góc, nhưng trông đơn độc lắm! Gió thổi mạnh làm tóc em hơi rối.Anh tắt máy xe. Không gian đột nhiên yên ắng, dễ chịu vô cùng. Có cảm giác như thời gian đang quay về những ngày thơ bé, như thế giới lúc này chỉ có anh và em thôi!
Em đứng xa anh một chút, hít một hơi dài không khí buổi tối mùa thu và lẩm nhẩm: I'm walking in a field on another planet with a boy. Like always, I can't make out his face. The air felt somehow nostalgic. Nói thầm vu vơ tới đó, em quay lại nhìn anh. Không rõ mặt nên không rõ anh đang vui hay buồn... Nhưng vai anh trùng xuống, trông cô độc lắm!
- Thỉnh thoảng em có thói quen soạn tin nhắn nhưng không gửi cho ai!
- Một dạng nhật ký của em đấy hả?
- Vâng! Có lẽ thế!
- Em biết không...
- Dạ...
- Chỉ cần em chịu nhìn xung quanh một chút, mở lòng ra một chút, thì em sẽ không bao giờ như thế này đâu!
- Này anh, em thấy năm ngoái mùa thu, anh với em đi chơi vui hơn, không buồn buồn như năm nay đâu!
- Hương à,...- Dạ!
Em giật mình. Lâu rồi không ai gọi tên em. Thỉnh thoảng em có tự gọi tên mình. Đại loại như: "Hương ơi, cố lên!", "Hương ơi, mày làm được", "Hương ơi, mày sẽ hạnh phúc thôi!"...Dường như cuộc sống bây giờ người ta ít gọi tên nhau lắm. Có những khi em tự hoài nghi, không biết nhưng người đang đối thoại với mình, cười với mình, thậm chí cả những người ghét mình, giận mình, họ có còn nhớ tên của mình không...Anh quay mặt sang phía em. Không biết do em hơi mệt hay ánh đèn cao áp từ xa hắt lại, mà mắt anh cứ long lanh như trong truyện tranh của Nhật Bản.
- Hương à,...
- Vâng!
- Anh cưa em nhé, được không?
Septiny



/
Yêu Manga - Đọc Truyện Tải Game
Copyright by Tannd
U-ON